Tôi là Nhân, HUHer 1 tuổi và là một sinh viên Y đa khoa sắp tốt nghiệp. Cuộc sống trước đây của tôi, 5 năm trời, 10 học kì, tôi chọn cách thi nước đến chân mới nhảy. Sau môn thi thứ nhất, tôi đã thức trọn đêm học hết sách để sáng thi môn buổi sáng và khi thi môn buổi chiều thì học cả buổi sáng không mà không quan tâm đến bữa ăn. Sau mỗi môn là một lần ngủ dài và thư giãn để chuẩn bị tiếp cho môn sau.
Mệt mỏi không? Nặng nề lắm, mệt lắm, mệt đến mức đầu óc trống rỗng, lúc thì nhức đầu, lúc thì có những hành động lạ, đôi khi bệnh tật nó kéo đến thì khổ cả kì thi. Mỗi kì thi, tôi lại cứ than, than mãi thành quen: “Mình chán cái cảnh này lắm rồi, học kì tới mình sẽ học trước học hàng ngày để không khổ như thế này nữa”. Nhưng hỡi ôi, điều này như một vết thương đã thành sẹo vậy, cứ mỗi lần thi là lại bị chém một nhát, càng ngày càng đau, mỗi lần một sâu hơn, mà qua thi thì nó lại liền thành sẹo, đau đớn không còn mệt mỏi không còn, mà chỉ còn lại vết sẹo – những kỉ niệm học bài xuyên đêm suốt sáng, những mệt mỏi, chán nản, những lúc bệnh rồi mà vẫn cố hết sức. Thêm một kì thi như thế là thêm một lần đau vì thật sự những lúc như vậy là quá mệt mỏi rồi. Đôi khi, muốn buông bỏ hết tất cả.
Lạc bước vào thế giới mạng xã hội, trong một ngày hè của năm thứ 5, tôi vô tình nhìn thấy tiêu đề “Nhớ 5 trang A4 trong vòng 5 phút”. Tôi hứng thú, lạ mắt, tôi tò mò vào xem các clip giới thiệu về nó, và tôi ngày càng bị hấp dẫn hơn bởi cái gọi là “sơ đồ Submap”. Về cơ bản thì nó khá giống sơ đồ tư duy của Tony Buzan, nhưng phải công nhận để tìm hiểu, để biết, để nhận ra và vận dụng thành công trong môi trường y học là cả một vấn đề lớn, và điều tuyệt vời hơn nữa là người đã nqhĩ ra điều này lại đem bí quyết của mình truyền đạt ra ngoài. Dù sao cũng có những hoài nghi nhất định, tôi thật sự đã không tin, tôi xem tất cả thông tin, clip về khoá học HUH và anh, tôi tìm trên Google “Lê Trọng Đại là ai?”. Và tôi nhận ra, chưa có thông tin gì nhiều về anh ấy, nhưng những clip mà anh Đại chia sẻ thì có rất nhiều giá trị. Hoài nghi bớt đi, lòng tin dâng cao, và tôi tự hỏi: “Tại sao mình lại ăn uống tốn tiền tốn của nhiều thế, ăn sang, uống trà sữa hàng ngày, tiêu xài hao phí mà lại không chịu đầu tư vào bản thân? Một khoản đầu tư siêu lợi nhuận và chưa ai thấy thua lỗ ở đâu. Và học thêm cách học hiệu quả hay một phương pháp học tốt chẳng phải là nâng cấp bản thân lên một phiên bản tốt hơn sao? Level Up!”. Thay vì chọn phương pháp cũ, ì ạch ì ạch, suốt ngày suốt đêm học mãi, tôi nghĩ đã đến lúc tôi tìm con đường mới, một phương pháp mới hiệu quả hơn – tôi chọn HUH (How to Use your Head).
Khi đã tham gia, tôi học hàng ngày, tuân thủ quy tắc và hoàn thành hết khoá học online. Và chỉ trong một tháng sau, khoá offline đầu tiên ở Cần Thơ được tổ chức. Tin được không? Sự may mắn? Tôi nghĩ là khi học trò đã sẵn sàng thì người thầy sẽ xuất hiện. Trải qua hai ngày offline tuyệt vời cùng anh thầy Bs Lê Trọng Đại và lớp HUH Cần Thơ 2017, tôi thật sự mở lòng, tiếp thu cái mới, nhận được vô vàn giá trị từ cả anh và lớp học, đặc biệt là tôi đã nhận ra sơ đồ tiềm thức (Submap) không đơn giản như đã nghĩ. Dẫu vậy, thẳng thắn thừa nhận thì sau khoá offline, tôi vẫn chưa vận dụng gì nhiều lắm, không phải vì HUH không hay, mà là vì tôi quá lười, chỉ ham cái kết quả nhanh trước mắt. Phương pháp cũ, chúng ta, à không, là tôi đã luyện tập hơn 20 năm tự mày mò đã quen đã có kết quả mà tôi đang có. Mà đã quen thì làm không tốn sức vẫn có kết quả tạm được, rồi thì cũng ngựa quen đường cũ. Còn phương pháp mới, tôi phải làm lại từ con số 0, học rồi hành, hành rồi học, phải trải qua một khoảng thời gian nhất định mới có kết quả nhìn thấy được. Thời gian này ngắn hay dài? Chả ai biết được ngoài bạn, theo anh Đại thì có người cần 1 năm, người thì 2 năm để nắm vững cơ bản, nhưng ít nhất vẫn cần 3-6 tháng. Còn tôi, đã được 1 năm và đã có những tiến triển rõ ràng mà tự tôi cảm nhận được.
Một trong những điều quan trọng tôi học được là: “Quan trọng nhất vẫn là nỗ lực của bản thân”. Sự học là vì chính mình, ngay cả mình cũng không nỗ lực thì chả còn ai muốn giúp đỡ. Và cơ hội để nỗ lực chính là khó khăn, là gian khổ. Chỉ có áp lực mới khiến con người ta mạnh mẽ hơn, thi cử là cơ hội áp dụng phương pháp đã học, đau khổ mới tìm cách sung sướng hơn và đến kì thi tốt nghiệp tôi mới thực sự lao đầu vào HUH. Rồi tôi đã có được một cảm giác lạ, cảm giác áp dụng một bí quyết nhiều sẽ thấy những điểm sáng của một bí quyết khác, nó tăng dần hiệu quả sau nhiều lần áp dụng, tiến bộ thêm một chút, một chút và lại tiếp tục. Cảm giác đó thật tuyệt vời, ảo diệu, thật khó diễn tả, tôi cảm nhận được từng tế bào vui sướng, cảm giác được dòng máu nóng đang chảy, thật đặc biệt. Tôi biết, bước đi trên con đường của tôi là chính tôi. Tôi cần, nỗ lực nhiều hơn. Tôi muốn, cảm nhận được cảm giác đó lần nữa.
Học Y là phải hiểu, hiểu xong thì phải học để nhớ. Không nhớ thì công sức và thời gian để hiểu là vô ích sao? Và nhớ xong cũng phải hiểu để có thể sử dụng được vốn kiến thức bạn đã nhớ. Một cách để hiểu nhanh nhất đó là nhờ cố vấn hay giảng viên hỗ trợ bạn, họ là những người tốt, nhưng họ luôn chờ sự chủ động ở bạn. Sự thật là có rất nhiều người như bạn, vì vậy để nhận được sự giúp đỡ tận tình hay trở thành đệ tử của thầy cô thì bạn phải khác biệt, bạn phải có số lượng kiến thức nhất định. Vậy kiến thức này ở đâu ra? Học bài thôi các bạn ạ.
Sau khi học và trải nghiệm, những điều bạn nghe được hay kinh nghiệm của người khác là rất đáng lưu tâm, nhưng đó là kinh nghiệm, là suy nghĩ bộc phát ngay lúc đó của họ, những người mà mình quen biết, chứ không phải những người mình muốn trở thành. Muốn trở thành kẻ săn mồi hãy học theo kẻ đi săn chứ đừng học theo con mồi. Muốn trở thành chuyên gia trong lĩnh vực nào hãy học theo chuyên gia trong lĩnh vực ấy. Muốn biết cách học hiểu quả hơn, HUH và BS Lê Trọng Đại là nơi mà bạn có thể tìm đến.
Gần đây, tôi mới nhận ra một điều đặc biệt. Có một sự thật mà có lẽ ngay lúc trước, trong và sau khi tham gia HUH một thời gian bạn vẫn chưa cảm nhận được những điều mà anh Đại dạy. Có nhiều người ao ước được biết về những điều đó sớm, sớm, sớm hơn nữa kìa…Nhìn cách mọi người quanh mình mừng rỡ, truyền đạt cho nhau chỉ vài điều mà anh Đại có dạy trong khoá học (họ chưa tham gia HUH, họ là những người thành đạt có cả bác sĩ hay dược sĩ, sinh viên) mà tôi cảm thấy mình may mắn biết chừng nào khi là học trò của anh.
Gởi đến người anh, người thầy, bác sĩ Lê Trọng Đại: Em đã viết hơn 50 bài cám ơn từ tương lai về anh, và nó chỉ xoay quanh có một câu thôi anh: “Cảm ơn vì tất cả!”
Phùng Như Thiên Nhân
Tổ 2, lớp YA – K38
Trường Đại học Y Dược Cần Thơ
Năm học: 2012 – 2018