Đừng chỉ SỐNG TẠM, hãy quan tâm đến mọi người xung quanh.
Tôi cảm thấy hạnh phúc khi những người bệnh ở tầng mình theo dõi được ra viện.
Mỗi lần chúc mừng, vừa vui mà vừa quyến luyến.
3 ngày trước, chị Kim Tuyến và chị Nhu xúm lại hỏi “Bác sĩ ơi, em báo với cấp trên, xem xét giúp chị, chị đi cách ly khỏi nhà đến nay là 40 ngày rồi. Nhớ nhà lắm em ạ”
Bs Đại trêu “Cấp trên của em à. Trong trường hợp này chắc là Virus đấy chị. Chị bảo virus ơi, mày giảm số lượng xuống Là chị được về ngay”
Hai chị cũng giống như bác Tuấn Anh hôm trước. Ở với ai, người đó chỉ vài ba ngày là về, còn mình ở lại. Cứ hết đợt này đến đợt kia.
“Chúng em cũng mong chị được về lắm. Ở đây chính phủ lo ăn lo ở, lo đủ mọi thứ, tốn kém lắm chị”
“Không. Cho chị về đi. Chị có tiền. Chị muốn về nhà tiêu tiền. Không muốn ở đây ăn của nhà nước nữa đâu. Chị khoẻ mà, khoẻ nhất ở đây luôn. Bao nhiêu người ho, sốt, chị có sao đâu”
“Đúng rồi. Chị khoẻ, em đi khám mỗi sáng đều thấy điều đó. Nhưng số lượng virus của mình vẫn cao, chưa đủ kiện ra viện chị ạ”
“Em báo với cấp trên xem xét cho chị đi. Chị đi 40 ngày rồi”
“Được rồi. Ở lại với tụi em thêm vài ngày. Lúc về nhớ chụp kiểu ảnh với nhau làm kỷ niệm đấy nhé”
Mừng quá! Nay chị đã về được đến nhà. Xét nghiệm đã đủ điều kiện. Trước khi về, còn mang cả thùng sữa đi phát cho các cháu nhỏ khắp tầng
Vậy đấy, có những người ta gặp mà thấy thân thiết ngay. Cũng có những người ta gặp, mà không muốn gặp lần nữa.
Có điều gì khác biệt giữa họ?
Có lẽ, thứ ta thấy rõ nhất là THÁI ĐỘ sống của họ.
Có người đến nơi nào đó chỉ xem đây là những ngày tạm bợ, họ hời hợt với mọi thứ và cả những người xung quanh.
Nhưng có những người luôn quan tâm tới xung quanh, họ tận hưởng và xem đây là cuộc sống, dù ít hay nhiều ngày.
Cảm ơn chị Kim Tuyến. Chị được về rồi, mong là chị Nhu cũng đc về trong 2-3 ngày tới.
P/s: từ BV Dã chiến số 6, Biên Hoà, Đồng Nai.
P/ss: Hoàn cảnh khi tôi viết bài này, là trong quá trình chăm sóc – theo dõi cho các bệnh nhân nhiễm Covid tại Bệnh viện dã chiến số 6, Đồng Nai. Tôi quan sát và cảm nhận được, có những bệnh nhân dọn dẹp phòng ở sạch sẽ, cười nói với nhân viên y tế và những người xung quanh nhiệt tình niềm nở. Với những con người này, đây thật sự là cuộc sống của họ, họ không nghĩ đây chỉ là nơi sống tạm vài ngày, họ trân quý nó. Song hành với những người như vậy, cũng có những con người để phòng ở bẩn, rác chất đầy trước hành lang, khi nhân viên y tế đến cũng đòi hỏi này kia, và liên tục kêu la “Chán ở đây lắm rồi. Nhanh để được về”, Tôi đến thăm bệnh từ sáng sớm, họ sẵn sàng bỏ qua việc thăm hỏi của bác sĩ, để chạy đi lấy suất ăn sáng.