Hiện tại, khi đang học ở trường y dược, em có cảm thấy cách học của mình hiệu quả không?
Em còn nhớ cảm giác tự hào và đầy tự tin lúc học cấp 3 không?
“Tranh thủ mà chơi đi, vài hôm nữa bắt đầu năm học thì sấp mặt đó” Tôi được một anh đồng hương khóa trên căn dặn khi hội đồng hương Hoằng Hóa, Thanh Hóa gặp mặt sinh viên năm thứ nhất.
“Vâng” Tôi mỉm cười trả lời. Nhưng trong lòng đầy hãnh diện khi nhớ về những thành thích hồi cấp 3, và đặc biệt là thành tích thi đại học 27.5 + 1 cả hai trường (Y Hà Nội và Kinh tế quốc dân). Tôi vâng cho có để tỏ phép lịch sự với đàn anh. Chứ trong lòng chắc mẩm sẽ chẳng còn gì có thể ngăn cản bước tiến của tôi sắp tới.
Những buổi sinh hoạt đầu khóa, các thầy cô luôn nói về những tâm gương lẫy lừng của Ngành y, đó là thầy Hồ Đắc Di, thầy Tôn Thất Tùng, thầy Đặng Văn Ngữ … Trong tôi lâng lâng cảm xúc. Một giấc mơ đẹp được vẽ lên trong tâm trí, rằng ngày mai tôi cũng sẽ tạo được nhiều kỳ tích và nổi tiếng thế giới như các thầy.
Những tuần đầu chưa học nhiều, nhưng tôi vẫn đeo balo lên giảng đường và thư viện tự học. Ở đó như có một ma lực khớp với cái ước mơ kia, xứng tầm với các thầy. Ở đó có các anh chị đang miệt mài đọc sách. Có rất nhiều người học tiếng anh, ôn thi ielts, toeic… Họ kể cho tôi nghe những người bạn, người anh chị đã giành học bổng du học nước ngoài bằng việc có các chứng chỉ tiếng anh. Tôi lại mơ tới ngày tôi sẽ được du học như vậy.
Nhẽ ra giấc mơ cứ tiếp tục bay cao bay xa như vậy. Nhưng rồi BOOM! Khi kết quả kỳ thi học kỳ 1 năm nhất trả về. “Cái gì đây? Không phải, không phải” Tôi hét lên trong tâm trí mình. Tôi đứng hình, choáng váng. Chưa bao giờ có chuyện 5 điểm, 6 điểm với tôi suốt 3 năm cấp 3. Vậy mà giờ đây, tên tôi bên trái điểm 5 lý sinh ở bên phải. “Chắc là thầy cô chầm nhầm rồi”. Tôi ngó một loạt danh sách lớp từ trên xuống dưới. Tôi đứng đầu danh sách lớp. Và cũng đứng đầu danh sách khối (năm học 2008 – 2014 của trường Đại học Y Hà Nội). Và tôi nhìn thầy rất nhiều, hầu hết bạn bè tôi đều 5 điểm, 6 điểm. Chỉ một vài người ngoi lên 7, 8 điểm. Chả có nhẽ tất cả chúng tôi đều tệ hại vậy? Khi ở cấp 3, chúng tôi đều là niềm tự hào của thầy cô, bố mẹ. Vậy mà giờ đây, điểm số chỉ vừa đủ qua môn.
“Không có lẽ tất cả chúng tôi, những sinh viên đã từng ở top đầu của một thế hệ, lại trở nên dốt nát như vậy?” Tôi tự hỏi.
Tôi chán nản, trốn về quê cuối tuần để không phải đối diện với nó. Trong lúc vẩn vơ, cái thang đã đập vào mắt tôi. Tôi nhìn nó, có lẽ nó cũng nhìn tôi. Nó xuất hiện ở đó vì có lý do gì đó. Giống như bạn đang đọc bài viết này vì vũ trụ đang gợi mở cho bạn một người thầy mới – đó là tôi – để bạn HỌC HIỆU QUẢ MÀ NHÀN HƠN ở trường y dược.
Trong lúc vô tình đó, tôi ngộ ra. Cách học của tôi nó cũng giống như cái thang vậy. Cái thang tôi đang có đã giúp tôi đậu vào đại học, nó đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Nhưng giờ đây, nơi tôi muốn với tới, muốn trèo lên cao hơn trước đây rồi. Cái thang đó không còn giúp tôi được nữa, nó quá thấp. Nó cần được thay thế bởi một cái thang mới. Bạn đã sẵn sàng để đi tìm cái thang mới chưa?
Nếu đã sẵn sàng … Đợi bài viết ở Blog 02 nhé!
Blog 02: Học tập cần XXX. (Đố bạn biết XXX ở đây là gì?)
Bs. Lê Trọng Đại
Email: bsletrongdai@gmail.com
Facebook: https://www.facebook.com/bsletrongdai